FORGET ME NOT
Tên khoa học: MyosotisTên tiếng Việt: Hoa Lưu Ly, Xin đừng quên tôi
Tên tiếng Anh: Forget-me-not
Thông điệp: Tình yêu chân thành (True Love) - Hoài niệm (Memories)
Ngày 28/04/1917, Forget-me-not được chính thức trở thành biểu tượng hoa của tiểu bang Alaska (Hoa Kì).
Vua Henry IV đã chọn loài hoa này làm biểu tượng trong thời gian ông tha hương năm 1398 và tiếp tục chọn làm biểu tượng của mình khi trở về Anh vào năm sau đó.
Là một loài cây thân thảo, hoa màu tím, màu trắng hoặc vàng. Hoa nở tỏa mùi hương ấm áp như mùi trái chín và bánh ngọt hết sức gần gũi thân quen.
Cây “Forget Me Not” còn gọi là cây hoa Thủy Chung, hoa Đôm Đốm Tím, hoa Lưu Ly, hoa Bâng Khuâng hay hoa Lỗ Bì. Forget me not có hoa màu xanh, trắng, tím, hoặc vàng, nhưng phổ biến là màu xanh hay tím violet đặc trưng (ở Đà Lạt). Forget me not thường được cắm chung hoặc làm nền cho các loại hoa khác, đem lại cảm giác trữ tình và êm dịu. Hoa nở tỏa mùi hương ấm áp như mùi trái chín và bánh ngọt hết sức gần gũi thân quen.
Forget me not có hoa màu xanh, trắng, tím
Tiếng Anh gọi là forget me not có nghĩa là: xin đừng quên tôi. Biết tên rồi thì không một ai là không chú ý đến hoa. Hoa đã trở thành nguồn thơ, nguồn gợi cảm của bao người về tình bạn, tình yêu nam nữ, tình cảm của anh em. Không ít người khi lặng nhìn những khóm hoa mọc trên phiến thạch bên các bờ suối lại không thấy lòng mình bồi hồi xao xuyến. Cho dù gọi hoa theo tên nào thì đây cũng là một loại hoa luôn luôn gợi nhớ một niềm thương cảm mênh mông, một kỉ niệm sâu xa thầm lặng không quên được.
Hoa Lưu Ly thường được gắn với những hoài niệm yêu thương và tình yêu chân thành.
CÂU CHUYỆN CỦA HOA
Một truyền thuyết của người Đức đã giải thích nguồn gốc tên của loài hoa màu xanh tím nhỏ bé xinh đẹp này, cũng như ý nghĩa của nó trong ngôn ngữ các loài hoa
Ngày nọ, có một hiệp sĩ trẻ và người yêu đang đi dạo dọc theo bờ sông Danube .
Cô gái trông thấy mấy cánh hoa đẹp mọc ở ven bờ, nơi sát mí nước, rất thích, cô bảo người yêu hái cho mình.
Nhưng than ôi, trong lúc cố vươn tay với lấy các cành hoa, chàng hiệp sĩ trượt ngã xuống dòng sông đang chảy xiết. Bị vướng víu áo giáp nặng nề, chàng đã không thể vượt qua được bờ sông trơn trượt dù đã cố gắng hết sức.
Cảm thấy mình đang nhanh chóng chìm xuống, anh ném hoa lên bờ cho người yêu và bằng tất cả hơi thở tàn của mình trước khi chìm mãi, anh gọi nàng một lời như trăn trối : "Đừng quên nhau nhé !" rồi mất hút trong dòng nước xiết... Người yêu đau khổ đã không bao giờ quên anh, cô cài những cánh hoa ấy trên tóc cho đến khi chết.
Ngày nọ, có một hiệp sĩ trẻ và người yêu đang đi dạo dọc theo bờ sông Danube .
Cô gái trông thấy mấy cánh hoa đẹp mọc ở ven bờ, nơi sát mí nước, rất thích, cô bảo người yêu hái cho mình.
Nhưng than ôi, trong lúc cố vươn tay với lấy các cành hoa, chàng hiệp sĩ trượt ngã xuống dòng sông đang chảy xiết. Bị vướng víu áo giáp nặng nề, chàng đã không thể vượt qua được bờ sông trơn trượt dù đã cố gắng hết sức.
Cảm thấy mình đang nhanh chóng chìm xuống, anh ném hoa lên bờ cho người yêu và bằng tất cả hơi thở tàn của mình trước khi chìm mãi, anh gọi nàng một lời như trăn trối : "Đừng quên nhau nhé !" rồi mất hút trong dòng nước xiết... Người yêu đau khổ đã không bao giờ quên anh, cô cài những cánh hoa ấy trên tóc cho đến khi chết.
Một truyền thuyết khác kể rằng, có một người du hành nọ đang lang thang trong thung lũng hoang vắng thì nhìn thấy một bông hoa lạ mà anh chưa từng gặp bao giờ ngay dưới chân mình. Anh hái bông hoa, ngay lập tức cạnh dốc núi hé mở ra. Anh bước vào trong và nhìn thấy trước mắt mình không biết cơ man nào là vàng và ngọc ngà châu báu. Anh sung sướng và bắt đầu thu nhặt chúng, nhưng lại vô tình đánh rơi bông hoa bé nhỏ.
Bông hoa thầm thì một cách yếu ớt: "Xin đừng quên tôi! Xin đừng quên tôi!" Tuy nhiên người lữ hành mải lo say sưa với những vật báu trước mặt mà làm ngơ trước lời khẩn cầu đó. Rồi, khe núi bắt đầu khép dần lại, anh ta chỉ còn một chút thời gian ngắn ngủi để chạy thoát. Nhưng, ALas! Bông hoa nhỏ từng giúp anh mở cái hang châu báu này đã biến mất mãi mãi.
Còn theo truyền thuyết Công giáo, ngày nọ, đức Chúa Trời đi ngang vườn địa đàng sau khi sáng tạo ra thế giới muôn loài. Người bỗng chú ý đến một bông hoa nhỏ và hỏi nó tên gì. Bông hoa ngượng ngùng thì thầm: "Híc, con sợ rằng con đã quên mất rồi ạ, thưa Chúa" (I am afraid i have forgotten, Lord). Đức Chúa ôn tồn trả lời: "Forget me not. Uh. Ta sẽ không bao giờ quên con".
Vườn hoa forget me not ở Đà Lạt
THƠ VỀ HOA
Forget me not
Dấu yêu ơi, gởi em cánh hoa này
Dẫu bây giờ hoa đã phai đã úa
Chỉ mới đây thôi hoa vẫn còn rực rỡ
Như chúng mình từng hạnh phúc bên nhau
Chuyện tình mình bao mật ngọt đớn đau
Xin đừng quên, xin đừng quên, em hỡi !
Dấu yêu ơi, lời hoa này xin gởi
Thay lời trái tim tha thiết nguyện cầu.
Thơ John Ingram.
Xin đừng quên tôi
Rừng Đà Lạt sương giăng
Nép ven bờ suối vắng
Dịu dàng một bông hoa
Có tên nghe rất lạ:
Hoa "Xin đừng quên em"
Anh ngắt một bông xem
Hoa tím màu chung thủy
Lời hoa như thủ thỉ
Nhắc: xin đừng quên nhau...
Nào anh đã quên đâu
Câu chuyện xưa kể lại:
Có một đôi trai gái
Dạo bên bờ suối xanh
Cô thiếu nữ hiền lành
Say hái hoa mê mải
Chợt ngã xuống suối sâu
Người yêu không tới kịp
Thôi rồi còn nữa đâu...!
Trước khi nàng tắt thở
Còn ném hoa lên bờ
Tặng người yêu và dặn:
"Xin hãy đừng quên em!!!"
Xin hãy đừng quên em
Từ đấy thành tiếng gọi
Hoa "Xin đừng quên em!!!"
Từ đấy thành tiếng nó
Muôn đời của trái tim!
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét